Nàng là một trong tiểu thiên sứ, ngây thơ mà thuần lương, khiến cho người ta không tự chủ che chở. Hắn là một trong đại ma vương, lãnh khốc vô tình. Với nàng, hắn ôn nhu, hết lòng coi như trân bảo.
Ra mắt truyện Mùa đông sẽ về
Tác giả: Tử Nguyệt Liên
Thể loại: ngôn tình, sắc, ngược
Trích đoạn truyện Mùa đông sẽ về
gió mùa cuốn từng cơn, tuyết vẫn đang rơi, rải rộng nơi một white color xóa thập phần xinh đẹp. Nhưng nó lại khiến các con người đang đi 1 mình cảm thấy lẽ loi and lanh tanh. Thủy Miên ngước nhìn bao quanh, cố tìm giữa dòng người đông nghẹt một bóng người thân thuộc. Con ngươi trong trẻo không kềm đc hiện lên một chút thất vọng. Hàng mi chớp chớp, cố ngăn cho đôi mắt lộng lẫy không không rơi lệ. Đôi môi nàng khẽ cong lên. Nàng cười, tự trách phiên bản thân sau có thể bất hợp lí như thế. Hắn đang bận cuộc họp cần thiết kia mà, sau có thể đến đây?
Thủy Miên thuyệt vọng ngồi xuống ghế, đôi hàng mi như cánh bướm chớp động rũ xuống che đi nỗi cô đơn vừa thoáng lên trong đáy mắt.
– Ước gì, hắn ở đây!
Bỗng, từ đâu, một giọng nam trầm ấm quen thuộc vang lên:
– nhỏ xíu con, em vẫn là không biết chăm sóc cho chính bản thân như vậy.
gương mặt nhỏ bé ngơ ngác nhìn xung quanh. Bóng người không còn xa lạ bất ngờ có mặt. Đôi tay to nắm lấy đôi tay bé xíu, khẽ trách cứ:
– Sao không mang bao tay?
cô nàng nhỏ dại của hắn cười, đôi mắt lộ rõ vẻ bướng bỉnh:
– Em không thích!
Đôi mắt thâm trầm không chút kiên nễ toát ra vẻ ôn nhu and quan tâm:
– Sẽ lạnh.
– Uh.
cô gái bé dại khẽ đồng ý. Bé ngốc này, vẫn chính là dễ dỗ như vậy. Hắn mỉm cười, hơi cúi thấp người, một tay đặt phía sau, tay kia làm một cái ‘mời’ động tác, thập phần thân sĩ.
– Thủy Miên tiểu thư, chưa chắc chắn ta rất có thể đưa cô về nhà được không. Cô bé nhỏ dại cười rạng rỡ, như 1 ánh mặt trời ấm cúng giữa mùa đông. Đoạn, nàng khẽ ném lên môi người kia một nụ hôn nhẹ rồi tinh nghịch bước vào bên trong xe của hắn.
>>> Tham khảo thêm list truyện ngôn tình 18+ chiếm đoạt
– đây là vinh hạnh của ta, tiên sinh.
Giữa 1 căn phòng tối, bả vai của một tiểu nam hài khẽ run rẩy, nhưng rất nhanh đã trở nên chủ nhân nó cố gắng kềm chế lại. Nếu có người ở đây, chắc chắn sẽ vô cùng ngạc nhiên bởi một đứa trẻ khoảng mười tuổi lại rất có thể kềm chế run rẩy khi bị giam vào hầm băng. Từ đôi mắt của đứa trẻ ấy không thấy một chút lo ngại hay hoang mang, chỉ có nồng nặc thù hận cùng sát khí. Nó nỗ lực không suy nghĩ cái lạnh, cử động hai cổ tay gần như sắp bị đông cứng. Khóe môi chợt nở thú vui, rất chi là rạng rỡ và lại khiến cho kẻ đối diện còn cảm nhận thấy lạnh buốt hơn cả hầm băng lúc này:
– cha à! Ơn tình mà từ bây giờ ông ban cho ta, sẽ có một ngày, ta sẽ trả đủ cho ông.
Hàm răng hắn nghiến lại, lạnh ngắt, lờ lững phun ra vài từ nữa:
– Cả… gốc .. Lẫn …lãi.
ở đầu cuối, lòng câm thù của hắn cũng không cách nào chống chịu được sự kiệt sức của thân thể. Trái đất trước mắt hắn tối sầm lại, hắn ngã gục xuống.
– – – – – –
– Mặc Hàn tiểu thiếu gia, cậu phải kiên trì. Cậu phải sống.
Một lão bộc trên tay bế tiểu nam hài dốc hết công sức của con người chóng vánh chạy băng băng đến một khu rừng hoang vắng. Trời ướp đông lạnh lẽo không cách nào làm chậm bước đi của ông. Tiếng bước chân giẫm lá cây vang các âm thanh xột xoạt, cho thấy thêm người này đang rất gấp. Nhưng rất nhanh, hai gã mặc hắc sắc y phục đã đuổi theo:
– Lâm lão, nể tình ông năm xưa từng lập công lớn, mau đưa tiểu thiếu gia về hầm băng. Nếu không, đừng trách đàn ta không nể tình.
Nhìn thần sắc của người đc gọi là Lâm lão không một chút nào hòa hoãn xuống, hai người kia có chút ngập xong nói tiếp:
– Dù sao, Dạ Đế cũng không muốn hắn chết.
Lâm lão nghe đến đây, đôi chân mày nhíu chặt lại:
– các người nói đúng. Ông ta, sẽ không để tiểu thiếu gia chết. Mà đúng đắn hơn là chết .. Không … bằng .. Sống.
Đoạn, ông nở nụ cười:
– Đã thế, ta đành mạn phép không giao tiểu thiếu gia cho các ngươi.
– Ông thật to gan! Đừng nghĩ ông có chút quan hệ với “người kia” thì muốn làm cái gi thì làm.
Nhanh như cắt, Lâm lão đã rút súng ra, hướng một trong các hai gã mặc hắc sắc y phục mà bắn. Nhanh như cắt, gã ta nghiêng người, hòng né viên đạn. Nhưng viên đạn kia lại bay theo một quỷ tích kì lạ, xuyên vào buồn phiền vai gã ta. Gã ta thét lên đầy âu sầu, nhanh chóng dùng tay chặn máu chảy ra từ miệng vết thương. Trong những khi gã bị thương gian khổ ôm lấy bả vai mình & tên còn lại thì giật mình hốt hoảng, ông chóng vánh bế tiểu nam hài trên tay chạy nhanh về phần bên trước.
tuy nhiên với tư cách là thành viên nòng cốt của một đội chức sát thủ đỉnh cao, gã hắc y nhân thất thần kia nhanh chóng hoàn hồn, hướng Lâm lão mà bắn tới. Nếu với thực trạng bình thường, dù đã lớn tuổi nhưng ông ta vẫn hoàn toàn có thể né đc viên đạn này, nhưng vì phải che chắn cho tiểu nam hài đang mà mình đang bế, ông đành cắn răng, để viên đạn xuyên qua bụng. Mặc kệ máu chảy, ông vẫn liên tiếp chạy về phía trước, bất chấp đó là 1 trong những Quanh Vùng nguy khốn – nơi từng xảy ra một cuộc chiến tranh khốc liệt, còn chôn không ít bom, mìn bên dưới lớp lá khô. Sự liều mạng của ông làm hai tên sát thủ sửng sốt. Chúng không từ bỏ nghĩa vụ, nhưng vô cùng cẩn thận bước chân từng bước, điều đó khiến cho vận tốc của chúng không tài nào theo kịp Lâm lão.
– – – – – –
Ở một hang động, Lâm lão nhanh chóng đặt cậu bé xuống . Ông thở phào nhẹ nhõm, nhưng khi sờ trán cậu, đôi mày ông không khỏi nhíu lại vì cậu đang bị sốt cao. Ông cố đánh thức cậu dậy, giọng đầy bất lực:
– Mạc Hàn tiểu thiếu gia, cậu mau tỉnh lại.
Nhưng ông bất đắc dĩ nhìn thân hình bé nhỏ kia chưa xuất hiện một chút dấu hiệu nào của việc đánh thức. Ông lay lay cậu:
– Mạc Hàn tiểu thiếu gia.
Đôi mi vốn khép chặt khẽ run động, từ từ mở ra để lộ đôi mắt đen sâu thẳm. Ánh nhìn lạnh, trời sinh toát ra vương giả khí tức, khiến người ta không khỏi rùng mình. Nhưng khi góc nhìn ấy nhìn về phía Lâm lão thì không khỏi lòi ra tia nhu hòa, & nhanh chóng chuyển thành lo ngại.
– Lâm thúc, người bị thương.
Tiếu nam hài nhìn chăm chăm vào vết thương của lão. Ví dụ, hắn biết, nếu không hẳn còn hắn làm cản trở thì với bản lĩnh của Lâm lão, đàn người kia còn lâu mới gây khó dễ được ông.
– Tiểu thiếu gia, tôi không sao đâu.
Lâm thúc cười, ánh mắt nhìn cậu đầy hiền hòa. Nhưng rất nhanh, gần đó, một tiếng nổ vang lên như đánh động sự cẩn thận của hai con người vừa tạm rời xa sự nguy hiểm.
– Chết tiệt.
Lâm thúc sẵn giọng, vội vả lấy tay che lại vết thương nơi bụng, chạy ra phía bên ngoài. Tiểu nam hài loạn choạng vực lên. Hắn thừa biết, Lâm lão có ý định đánh lạc hướng để đảm bảo cho mình. Vô cùng vội vả,hắn hét lớn với ý định ngăn ông lại:
– Lâm thúc, đừng đi.
Ông sững người lại, nhìn cậu đầy bất đắc dĩ nói:
– đc rồi, ta không đi.
Mạc Hàn nhìn ông, góc nhìn tràn đầy nghi hoặc. Với các gì mà cậu hiểu biết về Lâm thúc thì ông sẽ không còn dễ ợt bỏ cuộc. Nhưng khi thấy ông không tồn tại ý định bước chân, tia nghi hoặc trong đáy mắt từ từ buông lỏng.
– Lâm thúc, họ vào trong đi.
Đoạn, cậu quay sống lưng lại, bước vào trong hang động. Ngay trong khi đó, Lâm thúc bất thần đánh mạnh vào phía sau ót của cậu. Mạc Hàn không chút đề phòng, dễ dàng chết giả đi.
Lâm lão khẽ thở dài, bên trên khuôn mặt tràn đầy bất đắc dĩ. Cảnh giác đặt tiểu nam hài đang nằm trên phiến đá, nhìn khuôn mặt thân thuộc kia, chút phiền muốn của ông cũng tiêu tan. Từ bé dại, chính ông đã một tay chăm sóc tiểu thiếu gia lớn lên. Phu nhân đã sớm ra đi, để lại thiếu gia sống cùng Dạ Đế, à không, nên gọi là “cha” của tiểu thiếu gia luôn luôn trăm phương ngàn kế, tìm cách để hành hạ cậu. Một đứa trẻ vốn nên được sống trong tình nâng niu của song thân lại bắt buộc phải chịu loại đãi ngộ đó, đến ông cũng phải đau lòng.
Vết thương nơi bụng ông không xong rỉ máu. Cảm nhận sinh mệnh của chính bản thân mình đang yếu dần, ông càng thêm lo lắng. Tiếng động khi nãy 1 là do bầy hắc y nhân cố ý nả súng để mượn tiếng bom, hòng dò la tung tích của hai người, cũng có thể có thể là do bầy hắn vô ý đạp trúng bom, nhưng bầy chúng thân là những sát thủ đỉnh cao qua huấn luyện và đào tạo, ông biết được, bản lĩnh ấy là vô cùng thấp. Ông gần như rất có thể bền chắc, tiếng bom đó là do bầy chúng cố tình dùng làm dò la. Đôi mắt bình tĩnh bống lóe lên các tia sáng điên cuồng. Nhưng chợt, ông ta có chút lo ngại. Với tính cách của tiểu thiếu gia, khi biết ông định ngọc đá cùng tan thì chưa biết hắn sẽ như thế nào. Ông khẽ lẩm bẩm:
– Tiểu thiếu gia, các ngày sau, chỉ có thể phụ thuộc vào chính cậu.
Lâm lão rời khỏi hang động, hướng về phía mà tiếng nổ vừa vang lên. Lão nhìn thấy hai tên hắc y nhân đang cẩn trọng đi giữa đám bom mìn. Bỏ mặc máu chảy, thấm ướt ra ngoài, lão nén đau, dùng súng hướng tới một trong hai tên hắc y nhân mà bắn. Viên đạn xé gió, lao đi vun vút nhưng lại bị né đi một cách dễ dãi & lao đến một gốc cây gần đó một cách có hại.
– Bị trúng kế rồi.
Lâm lão nhíu mày lại, định rời khỏi. Nhưng hai tên hắc y nhân kia sao để cho ông đi:
– đã đi vào rồi thì đừng hòng đi.
Một viên đạn khác từ cây súng của tên hắc y nhân thay cho lời chào hỏi, bắn thẳng đến chân phải của Lâm lão. Ông không còn né tránh mà khóe môi lại nở một niềm vui quỷ mị. Ông nhắm mắt lại, khẽ nói:
– thắng lợi.
Hai tên hắc y nhân nhìn phản ứng của ông, lòng đầy nghi vấn. Dù sao, người đàn ông này đã có lần được giới hắc đạo ca ngợi là “thần xạ thủ”, làm sao lại tiện lợi bắn trượt là thế. Bất chợt nhớ đến cái nào đó, vẻ mặt hiện lên sự kinh hãi, vội hét lớn:
– Đi mau.
tuy nhiên quả bom đã được viên đạn mồi dẫn từ nãy giờ nào cho chúng thời hạn phản ứng. Chóng vánh, một tia sáng từ gốc cây nọ lóe lên, and rồi, một tiếng nổ lớn phát ra, xong cả ba sinh mạng.
Trời bỗng nổi lên một cơn lốc tuyết. Những cánh hoa lạnh mát rơi, dần phủ kín thi thể của người nô bộc trung thành.
Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!