reviews truyện Định Nghĩa có một không hai

Định nghĩa có 1 0 2 kể về câu truyện cô khuyến mãi ngay cho anh một trái đất hoàn hảo có một không hai, anh khuyến mãi cô nhân loại độc nhất vônhị của mình, không gì khác chính là tình yêu.

trình làng truyện ngôn tình định nghĩa có 1 không 2

Tác giả: Hương Nam Thảo
Thể loại: ngôn tình

Trích đoạn truyện định nghĩa độc nhất vô nhị

“Giúp em đem những bộ sách này để lên trên giá sách đc không?” Tôi nhìn thẳng vào mắt anh nói. Anh hơi mệt chút, nhưng vẫn đáp lại ánh nhìn tôi bằng mỉm cười chấp nhận, bao phủ lấy một chồng sách. Nhìn anh sắp hoàn thành hai ông chồng sách, di động trong bâu áo rung, tôi mới rời đi phòng anh, đến phòng khách nghe điện thoại cảm ứng thông minh.

“Alo ―― chị Lâm Âm, ở đó không?”

“Ờ.”

Thời tiết hơi nóng rồi, thậm chí có cảm giác bốc khói. Đột nhiên nóng lên. Ngày hôm qua vẫn là mười sáu độ mà.

“Thu dọn sao rồi? Cần tới giúp không?”

“Không sai biệt lắm, còn một ít vụn vặt này nọ.”

“Hôm nay ở bên kia rồi?”

“Không, mấy ngày nữa mới qua ở.”

Xem thêm Truyện xuyên không

bây giờ mang anh sắp tới, bận bịu cả buổi sáng, anh đã có chút nóng vội rồi, mọi việc đều bắt anh làm, tôi dẫn anh mua đồ dùng nhà, anh bỡ ngỡ nhìn những số lượng, tuy rằng chuyện này đã khởi đầu từ bốn tháng trước.

Nhưng muốn anh lập tức thích ứng với thực trạng mới này, thì phải có một ít phiêu lưu. Nếu anh hoảng loạn, tôi ngăn được anh sao? Y hệt như trong lễ tan của dì Tần vậy. . . . . . Vừa nghĩ tới ngày đó, tựa hồ rất có thể nghe đc anh thét chói tai. Anh lớn lên có giọng nói trầm thấp mang theo từ tính, nhưng khi hét lên thì âm lượng cực kỳ quỷ dị, quả thực hoàn toàn có thể đục lỗ màng tai.

“Uh, chờ hai người dàn xếp ngừng, em sẽ qua chơi. Rồi đem bánh chocolate mà Tần Lộ thích … anh ấy nhất định chạy tới cửa đón em cho coi.”

Thiên Ngôn cũng là kẻ biết chăm sóc. Tôi đột nhiên cảm thấy thoải mái và dễ chịu ít nhiều, chắc hẳn rằng hết thảy không có khó khăn như tôi tưởng.

“Tốt. . . . . .”

Cửa phòng mở ra rồi, tôi không nghe thấy tiếng, nhưng vẫn theo quán tính ngẩng đầu nhìn anh từ trong phòng đi ra. Anh giống như là đang tìm tôi.

“Em tại vị trí này … xuống lầu đến chỗ em nha.” Tôi hướng anh vẫy tay.

“Nha. . . . . . Không nói nữa, buổi tối gọi lại cho chị.” Thiên Ngôn dừng. Tôi cũng không khách khí, trực tiếp cúp điện thoại, cầm tinh chỉnh mở nhạc. Bài “Blue Color Danube River” của John Strauss phát ra, như 1 đóa mai lập tức ngập cả ra, áp đi sự lạnh ngắt khiến cho tâm hồn bình thản hơn. Anh mới vừa đi tới cầu thang, nghe đc tiếng nhạc, đứng lại, nghiên đầu nghe ngừng một chút, vẻ mặt mặt khác người đáng yêu và dễ thương như đứa bé vậy.

Coi thêm list truyện Ngôn tình trọng sinh tại đây

Mị lực của âm nhạc là vô tận, nhất là loại nhạc truyền thống này. Tôi cũng từng học qua nhạc lý, chính là thiên phú hữu hạn.Bài nhạc nào rất có thể dùng trong những khi nào, trong nhật ký của dì Tần đề có lưu lại. Có vài khúc nhạc cổ xưa, chỉ việc diễn tấu khác, dù chỉ khác rất bé dại, anh đều có thể nghe ra, chắc rằng là hai cái quả đât khác biệt.

Lại ngoắc anh, anh cảnh giác bước tới. Vô thanh vô tức tiêu sái sắp tới, ngồi lân cận tôi. Tôi lại gần, đầu nhẹ dịu tựa vào trên vai anh, anh không tồn tại phản kháng. Đây chắc rằng là sức sexy nóng bỏng của âm nhạc đi.

Anh toát những giọt mồ hôi, ướt một mảnh sau sống lưng. Hôm qua có đem ăn mặc quần áo mang về để của phòng, chưa chắc chắn anh có chịu thay không?

Tôi cũng hơi mệt chút, uốn người dựa trên sô pha, nghe tiếng hô hấp rất nhỏ dại của anh, tâm tình lại buông lỏng rất nhiều.

******

bâu áo rung rung, ta nỗ lực mở to mắt, lập tức ngồi dậy. Trên người có chút giá lạnh. Buổi chiều xuân nên nhiệt độ cũng hạ rồi, sương ẩm thấm vào da thịt.

Tôi sao lại nằm chết dí ở đây? Tần Lộ đâu? Không âu yếm di động nữa, tôi chạy ra va vào cửa phòng, thở dài nhẹ nhõm. Anh im re ngồi gần bàn trà ở lầu hai, lật mấy bức tranh trên bàn hôm nay vừa mang tời. Còn phát bài “Blue màu sắc Danube River”, chưa chắc chắn đã mấy lần .

“Ah. . . . . . Tiểu Lộ?” Tôi băn khoăn một chút. Anh quay đầu nhìn tôi, ánh nhìn trong vắt như bầu trời ―― dì Tần nói qua, lúc anh yên lặng, trong góc nhìn như có thiên đường.

Đọc thêm thể loại truyện đam mỹ trọng sinh

“Tiểu Lâm ngủ.” Anh đang cười.

“Em ngủ thiếp đi àh.” Tôi bị anh lôi kéo, không tự chủ được nở thú vui.

“Tiểu Lâm ngủ ngủ thiếp đi.”

Anh sửa lại cho đúng. Các từ “Em” , “Anh” , “Họ” trong trái đất của anh chắc hẳn rằng không chân thành và ý nghĩa định vị. Như một “Quy luật” nào đó, không hề nắm chắc được.

“Tiểu Lộ ôm em lên ah?”

Biểu tình của anh hơi đơ một chút, giống hệt như có cái gì anh chưa chắc chắn biểu đạt như thế nào, im thin thít một lát, mới nói: “Tiểu Lâm, không mở đc, ở giường của Tiểu Lộ.”

Nga, phòng tôi khóa cửa. Cho nên anh ôm tôi đến giường anh sao?

“Cám ơn anh … cám ơn Tiểu Lộ.”

Anh cười, bộ dạng rất thỏa mãn. Sau đó quay đầu liên tục xem tranh. Tôi lấy Smartphone ra, 5: 47 , bình thường thì đấy là thời hạn anh nghe âm nhạc & đọc sách. 13 Phút sau, mới có thể dừng lại. Bất quá bây giờ. . . . . .

Nhìn chằm chằm màn hình hiển thị, tôi đột nhiên ý thức đc nếu không nhận cuộc gọi này sẽ cực kỳ phiền phức.

“Alo. . . . . .”

“Em bây chừ ở đâu? Lộ Lộ đâu?” Giọng Hải Dương lo lắng.

“Chúng em ở trong nhà mới. . . . . .”

“Lộ Lộ sao rồi? Em không sao chứ?”

“A. . . . . . Em không cảnh giác ngủ thiếp đi. . . . . . A, không tồn tại việc gì là xuất sắc rồi, anh còn tưởng rằng Lộ Lộ gây rối.” Anh rõ ràng thở dài nhẹ nhõm.

“Làm sao hoàn toàn có thể như vậy, gần nhất cảm hứng của anh ấy đều rất ổn định, mà em cũng là Chuyên Viên nha. . . . . . Thật có lỗi, làm anh lo ngại rồi. Em đợi đến sáu giờ thì dẫn anh ấy về.”

“Uh, vừa khít anh hai cũng về, họ chờ hai em về ăn cơm đó.”

“Được.”

Mời bạn đọc thêm thể loại truyện ngôn tình h

Cúp điện thoại cảm ứng thông minh, tôi mới bắt gặp mình đi chân không. Sàn có chút lạnh.

Tôi đi đến bên giường, tìm ck tất đc xếp chỉnh tề bên giường. Chưa biết Vì Sao tâm tình tốt lên, hát một chút. Trong nhật ký của đì Tần thời hạn ghi là năm anh tám tuổi, bà đã dùng hết ba trang giấy để kể lại khi nghiệm về sự trước khi anh ngủ nhất định sẽ thay áo khác, cởi tất, đem chăn đắp đến cổ bên dưới mà không hẳn qua đầu. Giống hệt như một cuộc kháng chiến không tồn tại ngày xong xuôi, và đó là trận thắng đầu tiên vậy.

Anh vực lên, đóng sách để lại lên giá. Giá sách được xếp chỉn chu giống như anh chưa hề đụng tới vậy. Tôi tất tả mang vớ vào, nói với anh: “Tiểu Lộ, em ngay hiện thời dẫn anh về nhà ăn cơm, được không?”

Ngẩng đầu thấy anh đang nhìn chú ý tôi mang giày, góc nhìn có chút chuyên chú. Hiển nhiên không nghe đc tiếng tôi nói. Đứng dậy nhìn mắt anh nói: “Bây giờ trở về nhà ăn cơm đc không? Chậm hơn mọi hôm một giờ rồi.”

Anh mỉm cười, cúi người xuống vút lại chăn mềm bị tôi làm nhăn, đem gối đặt lại như trước đó, mới đứng dậy.

Ah. . . . . . Tôi đột nhiên tỉnh ngộ, không khỏi phủ nhận, lúc này tôi quá mất chuyên môn.

“Tiểu Lộ, Tiểu Lâm và Tiểu Lộ đến nhà anh Hải Dương ăn cơm đc không?”

Anh gật đầu, kéo tay tôi đi ra phía bên ngoài.

Đi đến bãi đỗ xe, có chút lạnh lẽo. Áo anh hơi dính vào. Hoàn chỉnh thân thể anh giỏi lắm, không đến mức vì tôi thất hồn mà cảm lạnh.

Thừa dịp không gian đang giỏi, tôi hỏi anh: “Về sau cùng Tiểu Lâm ở chung chỗ này đc không?”

Anh không tồn tại replay, chỉ dùng ngón tay dài của bản thân mang lại sau sống lưng tôi, đặt nhẹ lên. Chính là light novel phản ứng của anh không hiểu nhiều rõ luận điểm.

“Vài ngày … “ nói “Vài ngày” anh rất có thể không hiểu biết nhiều được, tôi âm thầm tính toán một chiếc, nói, “Sau này, chúng mình tới ở đây, sau đây nơi này đó là nhà của chúng mình, đc không?”

“Nhà?” Anh nặn ra một chữ, ngôn ngữ khác người chắc nịch, đó là âm cuối hơi hơi cao, đây là cách anh thường được sử dụng để hỏi một vấn đề.

” ‘Nhà’, đúng vậy.”

“Mẹ đã chết, ngủ ở. . . . . . Không vực lên .”

thông qua thời hạn dài, trong quả đât của anh, nhà là nơi anh and dì Tần trở qua cuộc sống thường ngày với ba phòng một phòng khách. Tôi nghĩ đến, “nhà” so với anh mà nói, đó là, vĩnh viễn cũng chỉ có ngôi nhà kia. Cho nên nói 2 năm qua anh sống nhờ nhà biểu ca, chỉ hoàn toàn có thể dùng từ “nhà Hải Dương ca ca” để chỉ đại. Nguyên lai, định nghĩa “nhà” của anh, còn bao gồm cả dì Tần.

Nếu dì Tần biết, nhất định sẽ cực kì vui.

Bất quá, bà đã qua đời hơn hai năm . Mà anh làm sao hoàn toàn có thể hiểu sinh tử ? Làm sao mới hoàn toàn có thể giúp anh hiểu đây?

Quên đi, hiện giờ không phải là lúc chăm sóc chuyện này.

“Àh. . . . . . Tiểu Lộ, sau này nơi này …” tay tôi chỉ ngôi nhà mới kia, nói, “Tiểu Lộ & Tiểu Lâm cùng nhau ở đó, chính là ‘ nhà ’ mới.”

Anh đem ánh mắt dời sang chỗ khác, không chịu nhìn thẳng vào tôi. Tôi biết không dễ dàng thành công như thế, nỗ lực phân tích và lý giải một lần nữa: “Mỗi ngày, cùng Tiểu Lâm ở đó, chính là ‘ nhà ’ của Tiểu Lộ. Là ‘ nhà ’ mới, không, có ‘ mẹ ’ ở đó .”

Anh hơi quay đầu, ánh mắt rời rạc một lát. Rốt cục nhìn tôi , nhếch miệng cười, ánh mắt lại khác thường tráng lệ ―― lại là một biểu tình lạ thường khác, nói cho tôi biết anh gật đầu đồng ý. Tôi hài lòng, cười với anh, nắm anh lên xe. Không ngờ anh dừng lại không chịu đi, chờ tôi quay đầu nhìn mặt anh, mới thốt ra một câu, phi thường trầm thấp : “Tốt. Tiểu Lâm, ngọt.”

Ngọt tương đồng thích, tương đương cao hứng, tương đương nguyện ý, tương đồng thoải mái và dễ chịu.

có lẽ rằng, hết thảy đều không gian nan như ta nghĩ.
Chúc bạn đọc truyện định nghĩa có 1 0 2 vui vẻ!

Related Post