Tóm lược truyện Tương Phùng! Có chắc là Hạnh Phúc?

Giữa gần như bận bịu của cuộc đời, anh cũng như cô đã đánh mất nhau. Vốn cho là khi gặp mặt lại sẽ là ấm yên, bất ngờ lại xong khiến cả hai các cần nhận đông đảo niềm đau.

Trình làng truyện Tương phùng bao gồm chắc chắn là ấm yên

Tác giả: Giản Tiệp
Thể loại: Ngôn tình ngược

Trích đoạn truyện Tương phùng bao gồm chắc chắn rằng hòa thuận

” cuộc sống có những lúc chưa cũng như thành viên hy vọng. Thứ càng ao ước cố kỉnh giữ thì lại càng nhanh chóng vụt khỏi tầm tay…”

Cô- Nghiêm Từ Anh- lang thang trên hè phố Bắc Kinh. Thật ác hiểm khi ông trời không chiều lòng người! Mưa. Mưa bự như trút nước. Cô vẫn bước chân cũng như thể chưa tất cả chuyện gì xảy ra mặc dầu người nhà cô đẫm nước và cô sẽ run bần bật. Một ông ráng chặng 70 tuổi đứng trong hàng bố trước nhà, chú ý cô đầy âu yếm. Vậy Gọi lớn:

– Này cháu gái!

Cô chưa nghe thấy, đã cứ đi. Núm béo tiếng Hotline lần nữa:

– con cháu gì ơi!

Cô giật mình quay lại chú ý theo hướng Hotline, thấy thế, cô tiến cho gần, lễ phép:

– Dạ, ông Điện thoại tư vấn cháu?

Ông nỗ lực nói bự cũng như thể sợ tiếng mưa át mất:

– Mưa phệ lắm! Con cháu vào ngôi nhà trú đỡ đi! Mưa đầu mùa coi chừng bệnh dịch đó!

Cô cười đáp lại tấm lòng của cụ:

– không sao đâu ạ! Cảm ơn ông vẫn băn khoăn lo lắng nhưng bây giờ cháu ao ước dầm mưa một bữa. Ông vào nhà nghỉ đi. Ông béo tuổi rồi, bắt buộc cất giữ sức khỏe. Kính chào ông con cháu đi ạ!

Cô kéo dài đi mặc cho ông rứa đứng nhìn theo. Cô dù lạnh tuy vậy có muốn một lần được ẩm. Mưa sẽ xối hết nỗi bi quan trong lòng cô. Đắng lòng, cô nghĩ về ông cố kỉnh. Gia đình bạn lạ, cơ mà lo ngại cho cô. Còn tứ thằng anh kết nghĩa- phần lớn thành viên rút cục trong đời sống cô- lại vô tình, chưa mảy may suy nghĩ mang đến cô. Mang cô chúng ta là kể cả, tuy vậy có họ cô chẳng là gì.

Mải lạc vào chiếc xem xét, cô không hề biết nhà bạn vẫn về mang đến nhà. Nhìn cánh cổng sắt nặng nề sẽ đóng kín, lòng cô cũng như nghẹn lại. Không ai suy nghĩ cô cả. Bọn họ quên cô mất rồi. Nước mắt hòa lẫn cùng với nước mưa, mặn! Cô gửi tay vuốt nước trên mặt rồi quay đi.

– Từ Anh!

Một tiếng nói vang lên khiến cô sững lại. Môi cô run lập cập. Có lẽ do lạnh, Có thể vày xúc cảm trào dâng. Bạn đó tiến mang lại bít dù cho cô. Bất giác cô rơi lệ.

– Tiểu Từ! Sao lại để ẩm người trong gia đình thế? Mau vào nhà đi!

Cô nấc nhẹ, nghẹn ngào:

– Hạo Thiên! Anh gồm thương em không?

Hạo Thiên chuyển tay đụng vào gò má tái nhợt vày lạnh của cô ấy, từ tốn đáp:

– cố nhiên là tất cả. Anh lúc nào cũng thương em mà! Vào căn nhà thôi, em lạnh rồi!

Từ Anh theo chân anh vào nhà. Cái thời tiết lạnh lẽo thấm vào thành viên gia đình làm cô run rẩy, răng đánh vào nhau nạm cập. Tại buồng khách, cụm đồng đội sẽ ở ấy cũng như hóng sẵn từ khi nào. Thiên Duy thấy cô về, lập tức đứng dậy, hỏi:

– Tiểu Từ! Em không sao chứ? Mặt em tím tái rồi kìa!

Cô sững lại, không tiến thêm Cách nào. Thiên Duy chạy tới mặt cô, gấp gáp:

– Tiểu Từ! Lên phòng ráng quần áo mau đi kẻo ốm!

Cô đứng bất động buộc Thiên Duy nên bế cô lên buồng. Lúc sau anh chuyển cô xuống. Vương cố kỉnh nhìn cô, ra lệnh:

– Tiểu Từ! Mau nói mang lại anh biết, chung cục vẫn xảy ra chuyện gì? Em đi đâu từ trưa mang lại giờ hả?

Cô lắc đầu, sống mũi cay xè, hai má nóng bừng. Thật chưa biết nguyên nhân là sau trận mưa cô mong phát ốm hay do sự uất nghẹn trào dâng. Cô chưa nói gì, lặng lẽ đứng dậy, bước đi buồng.

– Em đứng lại đó!- Vương nạm Khủng tiếng làm cho mình cướp mình- bây giờ còn nếu như không nói rõ hầu hết chuyện, anh đã không để em đi đâu hết!

Cô đứng lại, đưa tay gạt cấp tốc giọt nước mắt ấm hổi lăn lâu năm trên má:

– Anh muốn nghe chuyện gì? Em vốn dĩ chẳng còn để nói cả. Anh là đại ca, em nghĩ anh thừa đắt tiền để biết em đã nghĩ gì!

>> bài viết liên quan Truyện cao h

Vương thế nhíu mày:

– Em mong mỏi ám chỉ điều gì? Nói thẳng đi!

Cô quay lại, bên hiện rõ thể hiện thái độ bất cần:

– Còn mong muốn em nói ra sao? Ngoài ra ngày mai Thân Hạ Vy dọn tới đây nhỉ? Thử nghĩ cô ta là tổ ấm cầm nào mà lại anh dám để mang đến cô ta sống ở đây?Chuyện của cô ý ta, anh lần chần thật kể cả cố tình làm cho như đo đắn vậy? Cơ mà anh yên tâm, dù sao thì em cũng ko phải là nhiều loại gia đình không có chữ tín. Sáng mai em đã đi khỏi đây, không làm phiền tới người thân nữa.

Cô dứt một lát rồi tiếp:

– Nếu không còn chuyện gì nữa, em lên buồng đây!

Cô nói rồi Cách cấp tốc lên lầu. Vương rứa giận ác ôn quát lên:

– con bé này và đúng là cứng đầu mà lại. Hạ Vy gửi tới đây thì sao chứ? Tội gì chúng đề nghị dọn đi vị trí khác?

thế Hạo đứng xung quanh cuộc nãy giờ, lên tiếng:

– Anh quên rồi sao? Tiểu Từ chúng từng nói trong doanh nghiệp của gia đình, vĩnh viễn không đủ có thêm bất kỳ đứa nữ nào ngoại trừ nó. Giờ anh để Hạ Vy mang lại đây, bao gồm khác nào bảo Tiểu Từ mau mau dọn đi!

Vương cố gắng nén giận, nói:

– dễ thường Tiểu Từ lại ích kỉ mang lại vậy? Bổ sung một người thân nữa thì bao gồm làm sao?

Thiên Duy cười:

– Sống có Tiểu Từ tám năm nay anh cũng biết mà! Tiểu Từ không phải mình như vắt. Cơ mà bây chừ gồm nói gì nữa thì cũng bắt buộc giữ nhỏ nhỏ nhắn ở lại. Chúng vẫn quyết thì dù trời có sập cũng không chặn nổi!

Vương cố kỉnh gật đầu, nét bên nghiêm nghị:

– Được rồi! Nó sẽ muốn đi thì anh cũng chưa mong giữ. Chúng hơn Hạ Vy ở chỗ nào nhưng không thích hợp chứ? Hạo Thiên! Em lên xem thử Tiểu Từ có bị sao không, anh thấy nó giống như mệt mỏi lắm, dầm mưa cả buổi chiều, coi chừng lại ốm! Gia đình bạn nghỉ ngơi đi!

Ai về phòng nấy. Hạo Thiên gõ cửa phòng Từ Anh. Cô thấy anh, hỏi:

– Anh mua em có chuyện gì?

Hạo Thiên cười:

– về tối nay anh ngủ có em được không? Anh có nhiều chuyện hy vọng nói có em lắm!

Cô đáp lạnh nhạt:

– Tùy anh!

– Em có muốn nên ăn những gì không? Anh chuyển em đi ăn nhé!

Cô lắc đầu. Anh tiếp:

– Em giận đại ca à?

Cô nhướn mày:

– Giận? Em lấy tư cách gì nhưng giận? Anh ấy chọn ai quăng quật ai là quyền của anh ý. Em lấy quyền gì nhưng mà liên tưởng vào chứ?

Hạo Thiên nhăn mặt:

– tuy thế anh đó đâu nói là từ vứt em? Anh ấy chỉ…

-Thôi!- Cô giảm lời anh- Anh đừng cố kỉnh biện minh mang đến anh ấy nữa! Thử nghĩ, tám năm nay yên ổn, giờ đột nhiên có mặt người nhà new. Rồi anh xem, cô ta là thành viên gia đình cầm nào. Em biết anh ước ao giữ em ở lại, nhưng mà tốt nhất anh yêu cầu quên ý định đấy đi! Em là tổ ấm không nói hai lời, anh hiểu nhưng.

Cô nói rồi nằm xuống kéo chăn đắp ngang mọi người. Hạo Thiên nằm cạnh cô. Cô hỏi:

– Nãy anh bảo có nhiều chuyện mong nói mà lại. Nói đi!

– cho anh ấp ủ em được không, em gái?

Cô cười, gối đầu lên tay anh:

– chẳng phải là chỉ ấp ủ em thôi đúng không?

-Ừm… Em định dọn đi đâu hả?

Cô suy xét rồi đáp:

– Trước mắt hình như là ở khách sạn. Nhưng anh hỏi làm cho gì?

-Thì dù em tất cả đi đâu chăng nữa thì em đã là Tiểu Từ của anh ấy mà!

Cô bặm môi, nhìn anh phản đối:

– Ai nói anh vậy? Em đi là đi luôn. Hạ Vy mang đến thì bảo cô ta gắng chỗ đứng của em. Anh đừng lúc nào nghĩ mang đến chuyện đưa em quay lại, trừ khi Hạ Vy bật dậy khỏi nhà hàng cũng như đích thân lão Đại mang đến xin lỗi em…

– Em đừng có ương ngạnh bởi thế nữa có được không?- Hạo Thiên cắt lời- câu hỏi gì em yêu cầu làm cho vậy?

Cô giương đôi mắt cương nghị quan sát anh:

– Nói em ngang ngạnh sao? Vắt anh đi mà lại nói đại ca đừng câu chấp nữa! Vốn dĩ ngay từ đầu em sẽ nêu chủ yếu kiến như rứa. Em chỉ cần đang làm theo hồ hết gì mình đang nói thôi!

Hạo Thiên im lặng. Anh biết nếu nói nữa chỉ càng khiến tình hình bổ sung stress nhưng mà thôi. Đứa em gái này và đúng là cấp thiết biến chuyển nổi…

Sáng hôm sau, Từ Anh xách vali ra cửa ngõ thì gặp gỡ Thiên Duy. Anh vừa đón Hạ Vy cho. Thấy Từ Anh, cô ta cười khinh bỉ:

– Đây chẳng hề là Nghiêm Từ Anh sao? Đi đâu vậy? Không hề là bị đuổi chứ?

Từ Anh làm cho ngơ chưa thèm đáp. Nhiều loại như cô ta không đáng để cô bắt buộc nhọc lòng tới.
Chúc Cả nhà đọc truyện vui vẻ!

Xem thêm: Cưới trước yêu sau

Related Post